[ĐDTH] ღ CHƯƠNG 27 ღ


9b699878jw1ev4r4wtmqhj20c80gbta1

Chương 27

Edit: Tịch Liêu

Tiêu Lang khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Sau này cũng không cần gặp mặt phải rồi rơi vào xấu hổ nữa.

Thế nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện, Đổng Tú sau khi nói câu kia xong thì cúi đầu, cũng không thèm liếc nhìn mình một cái. Trên tay vẫn làm việc, động tác không nhanh không chậm, sức lực cũng vừa vặn như lúc trước, nhưng vẫn cảm giác được, đối phương có hơi không vui.

Hiện tại Tiêu Lang có rất nhiều việc, nếu dùng từ “nhật lý vạn ky” để hình dung cũng không sai. Hắn nhìn thì như người hiền hòa, nhưng thật ra là người rất nề nếp. Sở dĩ hắn muốn đổi người, chỉ vì hắn không muốn bị ai đó bất ngờ thay đổi thói quen của mình, vậy thôi, cũng không phải đối với Đổng Tú này. Huống chi, trong khoảng thời gian này, đối phương rất tận tâm và sử dụng hết khả năng để chữa trị cho hắn, những điều này hắn đều biết rõ. Cho nên thấy Tú Xuân lộ vẻ không vui, suy nghĩ rồi giải thích thêm: “Ngươi nghe ta nói, nguyên do ta thay người, là bởi vì ta, không liên quan gì đến ngươi. Ngươi làm tốt lắm, ta rất vừa lòng. Ngày mai ta sẽ cho người đưa lễ vật sang quý phú……”

“Xoay người sang chỗ khác.”

Tú Xuân cắt đứt lời của hắn. Nhanh gọn dứt khoát.

Tiêu Lang xác định, người thiếu niên này giận thật rồi.

Hắn liếc y một cái, thấy ánh mắt của y vẫn dừng ở trên đùi mình, lưỡng lự một lúc, quyết định như vậy cũng tốt.

Tuy hắn cũng không muốn như thế. Nhưng xuất phát từ thói quen, càng không muốn suy nghĩ nhiều về những chuyện thế này.

Hắn không nói gì nữa, làm đúng theo lời Tú Xuân, yên lặng xoay người lại.

Tú Xuân cũng rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Dù sao, nàng cũng không phải là con nít ba tuổi. Cũng không thèm suy nghĩ đến tâm tư của đối phương. Chẳng qua công việc này do người ta nhờ cậy mà thôi.

Nàng theo thường lệ bôi thuốc xoa bóp, sau đó ra lệnh cho hắn xoay người lần nữa, giúp hắn chà xát hai đầu gối, để cho dược vật có thể hoàn toàn hấp thụ, trị liệu đêm nay coi như kết thúc.

Nàng đứng dậy, đến bên chậu nước rửa tay, mở miệng nói: “Điện hạ, ngày mai người để người thay thế ta đến Kim Dược Đường. Ta sẽ làm mẫu cho hắn xem. Ngài cũng biết đấy.” Nàng khẽ liếc nhìn hắn, giọng nói vô cùng bình tĩnh, “Ta là vì Lâm đại nhân giao phó mới giúp ông ấy làm việc này. Nay ta không làm, cũng phải có trách nhiệm giải thích rõ ràng những yêu cầu của Lâm đại nhân.”

Tiêu Lang đã chỉnh sửa lại quần áo, hai chân trần ngồi xếp bằng, như phương sĩ (dùng để  gọi những người cầu tiên học đạo) ngồi xếp bằng trên giường.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tú Xuân, thấy nàng đứng ở đó, bóng dáng cô đơn, đôi mắt trong veo, nhàn nhạt nhìn mình, hoàn toàn không còn tức giận lúc nãy, nhưng lại sinh ra xa cách ngàn dặm. Giật mình một cái, bỗng nhiên hắn cảm thấy bản thân mình thật sự quá buồn cười.

Tâm nếu như sáng thì cần gì phải lo sợ bụi bặm bám lấy

Nhìn thấy ánh mắt như vậy, bỗng dưng hắn thấy những cảm xúc phức tạp vô vị của mình trong hai ngày nay liền biến mất. Giờ phút này, trong lòng lại đặc biệt an bình.

Người thiếu niên này mặc dù chưa chững chạc, nhưng hoàn toàn xứng đáng để hắn tôn trọng.

Hắn suy nghĩ, mang giày vào, đến trước mặt Tú Xuân, nhìn nàng nói: “Ta đổi chú ý. Sau này ngươi cứ đến đây. Ta sẽ cố gắng trở về sớm.”

Tú Xuân nghi ngờ nhìn hắn. Thấy hắn đã khôi phục bộ dạng trước đây. Khi nói những lời này, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa.

Tú Xuân lúc này lại cảm thấy không cần thiết. Nàng cũng không rảnh mà đi tìm hiểu người này vì sao lại đột ngột thay đổi chủ ý. Nói cho cùng, mình được người ta nhờ vả mà thôi. Nàng cũng không có ý qua lại với những người hoàng thất — giàu sang tất nhiên bức người, nhưng mà người giàu cũng có phúc của người giàu là chuyện bình thường. Huống chi, ông cụ ở nhà đối với việc để nàng đến vương phủ chữa bệnh giúp nam nhân, trước sau ông vẫn còn canh cánh trong lòng.

Trước kia nàng đối với hắn quả thực rất tận tâm. Nhưng cũng không biểu hiện gì, nàng vui vẻ đồng ý giúp Ngụy vương điện hạ, không nề hà điều gì.

“Điện hạ, ta cảm thấy đề nghị vừa rồi cũng rất tốt.” Tú Xuân cười, “Ngự y trong cung nhất định sẽ giúp điện hạ bôi thuốc, như vậy ngài cũng không cần vì việc này mà phải cố gắng về sớm. Mà cũng đúng lúc, mấy hôm trước ta đã đồng ý viết quyết sách kia cho Lâm đại nhân, đến giờ còn chưa xong, ta cũng muốn sớm viết cho xong. Cứ làm theo những gì chúng ta đã nói đi, ngày mai người phái người đến Kim Dược Đường tìm ta.”

Tiêu Lang không nghĩ tới nàng sẽ cho mình ăn đinh mềm. Nói thẳng ra, tình huống như vậy, hắn cũng chưa từng gặp qua. Khẽ giật mình. Muốn mở miệng lại không biết tiếp theo nên nói thế nào.

“Xong chưa?”

Trong lúc Tiêu Lang xấu hổ, cửa được đẩy ra, Phương cô cô dẫn thị nữ đến, cười nói, “Đã trễ thế này, hay là Đổng tiên sinh ngủ lại đây đi, sáng mai hẳn về.”

Tú Xuân nhìn bà, uyển chuyển từ chối: “Đa tạ cô cô, ta phải trở về, đường cũng không xa mấy.” Khẽ nhìn Tiêu Lang nói, “Còn nữa, sau này ta không tới đây nữa, sẽ có ngự y khác đến thay ta làm việc.”

Phương cô cô kinh ngạc, a một tiếng.

“Đây là ý của điện hạ. Ta cũng cảm thấy nên tính toán chu toàn.” Tú Xuân nói, “Ta đi trước, phiền cô cô chuẩn bị xe ngựa cho ta.”

Phương cô cô mờ mịt khó hiểu nhìn Tiêu Lang. Thấy hắn im lặng không lên tiếng phủ nhận. Mà bộ dạng Đổng Tú lại vội vã muốn rời đi, thấy trời cũng không còn sớm, đành phải nén nghi ngờ đầy bụng, phân phó thị nữ đưa Tú Xuân đi ra ngoài.

Đợi nàng đi rồi, Phương cô cô lập tức hỏi: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy Đổng Tú rất tốt, vì sao phải đổi?”

Hiện tại Tiêu Lang rất buồn bực. Không đúng, phải nói là vô cùng hối hận.

Hắn theo thói quen nhướng mày, thản nhiên nói: “Cũng không có gì. Chuyện này cũng không phải không có y thì không làm được. Đổi thành một ngự y trong cung, cũng dễ dàng hơn.” Dứt lời, phất tay áo đi vào.

~~~

Ngày hôm sau, người thay chỗ Tú Xuân đến. Đó là vị thái y lúc trước Lâm Kỳ từng nhắc đến, họ Đoàn, râu tóc đều hoa râm.

Trần Chấn cũng không biết việc này, còn đích thân ra tiếp đón, nghe nói là do Ngụy vương phái đến làm thay cho Tú Xuân, trong lòng vui buồn lẫn lộn. Vui là sau này Tú Xuân cũng không đi săn sóc nam nhân nữa, buồn vì cháu gái mình có hơi đơn độc, chẳng lẽ đã làm gì khiến Ngụy vương điện hạ chán ghét? Cẩn thận thăm dò mấy câu, Đoàn thái y này chỉ nói cũng không phải chủ ý của hắn (Tú Xuân), liên tục lải nhải muốn Đổng Tú xuất hiện, lúc này mới thả lỏng tâm trạng, phái người đi thông báo với Tú Xuân.

Tú Xuân sang đây, đã từng gặp qua Đoàn Thái y, khách sáo chào hỏi, sau đó đem những dặn dò và phương pháp xoa bóp mà Lâm Kỳ từng phân phó ra hướng dẫn một lần. Gọi tiểu nhị trong hiệu thuốc ra làm mẫu thử. Đoàn Thái y vốn là người tinh thông huyệt vị. Tú Xuân vừa làm một lần là ông đã nhớ. Tú Xuân nhìn tay ông gầy đét như móng gà đang xoa bóp trên đùi tiểu nhị, đứng cạnh chỉ bảo thêm, cuối cùng cũng hướng dẫn xong, trong lòng rất vừa ý, thành công trong việc bàn giao lại công việc. Sau khi tiễn Đoàn thái y, Tú Xuân biết tổ phụ mình quan tâm, liền chủ động ở trước mặt Xảo nhi nói ra nguyên nhân, nói Ngụy vương bận rộn, sau này phần lớn thời gian đều ở trong cung, việc này coi như xong, đóng cửa tiếp tục viết bản thảo ôn bệnh kia. Vài ngày như thế trôi qua, có tin tức truyền đến. Quan phủ đã tìm được người công nhân trước đây đã làm việc ở Kim Dược Đường. Hắn đang ở quê nhà của mình. Nhưng mà khi tìm thấy nhà hắn đang làm tang sự. Mấy ngày trước người nam nhân đó đi tham dự buổi thành thân của người bạn do uống rượu quá trớn, đêm đó không về. Mấy ngày kế tiếp người nhà không thấy hắn về liền đi tìm, cuối cùng mới phát hiện hắn đã chết đuối ngay con mương ngoài đồng. Mọi người đều nói là hắn uống quá nhiều rượu, đến nổi không thấy đường đi, cho nên mới té cắm đầu xuống ao chết đuối.

Quan phủ truyền đến tin này, đồng nghĩa với những chuyện trước đó của Kim Dược Đường cũng qua loa chấm dứt. Còn về vấn đề Tử Tuyết Đơn, cuối cùng thế nào lại ra như vậy, vẫn là một dấu chấm hỏi lớn.

Hứa Thụy Phúc biết đem tin tức này báo cho Trần Chấn, ông cụ nhất định sẽ rất giận dữ. Quả nhiên, ông ở trước mặt  mấy quản sự khác mắng hai cha con Trần gia một trận. Vì biết là lỗi của mình, cũng không dám cãi lại, chỉ biết cúi đầu nghe mắng, đợi khi ông cụ mắng xong, liên tục lau mồ hôi, nói sau này không dám để xảy ra những chuyện như vậy, lúc này sắc mặt của ông cụ mới hòa hoãn đôi chút.

Trần Chấn mắng Hứa Thụy Phúc xong, còn nghiêm khắc ra lệnh các phòng phải làm việc hăng hái, không thể để xảy ra sơ suất. Mọi người đều gật đầu nghe căn dặn, lúc này mới kết thúc.

~~~

Hai cha con Trần Tồn Hợp trở về nhà, liền đóng cửa lại, nhỏ tiếng nói về tin tức ngày hôm nay, Trần Lập Nhân nhớ tới vừa nãy ở ngoài gặp tình cảnh Đổng Tú, khẽ nhíu mày: “Cha, ta luôn cảm thấy Đổng Tú kia có chỗ kỳ lạ. Hắn có thật là người thân của bạn cũ ông cụ không?”

“Ai biết được chứ. Lúc trẻ ông cụ thường vào Nam ra Bắc, ông ấy ở bên ngoài kết giao với người nào, ta cũng không rõ lắm. Nhưng ngược lại hôm nay hắn rất được ông cụ tin tưởng là sự thật. Ngươi không thấy Hứa gia có ý lôi kéo hắn sao? Chỉ sợ là muốn hắn ở trước mặt ông cụ mà nói tốt thôi.”

Trần Lập Nhân hừ một tiếng, “Ta vẫn luôn thấy người này rất kỳ lạ, nhìn thấy liền không thoải mái. Hắn đối với chúng ta cũng rất lạnh nhạt.”

“Quên đi, cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, may mắn giúp ông cụ một chuyện mà thôi, không cần để chúng ta tiêu tốn tâm tư.” Trần Tồn Hợp khoát tay áo, nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy ai, đè thấp giọng nói: “Ngược lại nữ nhi của nhị gia, nàng ta không chết, nhưng ngươi sai Trần Phương ở trước mặt Cát Đại Hữu nói nàng đã chết? Hiện Cát Đại Hữu đang xuôi nam, tin tức này có thể giấu được không?”

Trần Lập  Nhân  nói: “Ta tự có tính toán. Cha, ông cụ tính tình cổ quái, lại rất cảnh giác. Hai cha con chúng ta vì ông ta bán mạng nhiều năm như vậy, người nhìn xem ông ta có thật tình đối đãi với chúng ta không? Nếu như ông ta biết nữ nhi của Nhị gia chưa chết, nhất định sẽ tìm nàng trở về, chuẩn bị một người đến ở rể kết thừa gia nghiệp, chuyện này cũng rất có khả năng. nói như vậy, chẳng phải chúng ta công cóc sao? Cho nên ta mới để Trần Phương nói nàng cũng đã chết. Cha thử nghĩ, tin tức này do Cát Đại Hữu nói cho ông cụ biết. Hắn nhất định sẽ không hoài nghi. Ta cũng đang chờ tin tức, tuyệt đối sẽ không để nàng xuất hiện trước mặt ông cụ. Về phần Cát Đại Hữu, ta với người nọ cũng đã trao đổi qua…..”

Hắn tiến đến nói bên tai Trần Tồn Hợp, nhỏ tiếng lầm bầm vài câu, cuối cùng nói, “Như vậy, ông cụ có thể không biết được.”

Trần Tồn Hợp nghe con mình sắp xếp, trầm ngâm một lúc, cuối cùng thở dài nói: “Chỉ mong người nọ đáng tin. Chờ sau khi mọi việc xong, cứ làm theo những yêu cầu đã nói. Thấy được tiền đồ của ngươi, đời này cha cũng viên mãn.”

Hai mắt Trần Lập Nhân như tỏa sáng, cười nói: “Cha yên tâm, Kim Dược Đường lớn này, người nọ miệng còn lớn hơn, không có chúng ta cũng không có khả năng nuốt hết toàn bộ. Ta hiểu bây giờ nên làm cái gì.” Hai cha lại to nhỏ bàn bạc, một lúc sau mới giải tán.

~~~

Trong nháy mắt, Cát Đại Hữu đã rời đi mấy ngày, Tú Xuân đoán nửa tháng nữa, hắn có thể sẽ đến Hàng Châu, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn thật sự được ông cụ phái đi Hàng Châu. Bản thảo ôn bệnh kia rất nhanh nàng đã hoàn thành. Mắt thấy thời gian mỗi ngày cứ thế trôi qua, ông cụ vẫn ung dung như vậy, giống như không có xảy ra chuyện gì, nàng bắt đầu có chút mất kiên nhẫn. Suy đi nghĩ lại, quyết định hôm nay không kiêng nể mà đến trước mặt ông thăm dò thử, đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, trong cung lại phái người đến. Lần này đến là tổng quản quản lý dược phòng, thái giám Tư Đồ Không.

Lần trước Kim Dược Đường xảy ra chuyện, Tư Đồ Không là người tránh né Trần gia không muốn gặp mặt, trong lòng Trấn Chấn tự nhiên không dễ chịu. Nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra. Nên làm thế nào thì làm theo thế ấy. Lần này lại nghe nói hắn đến đây, không biết lại xảy ra chuyện gì, vội đến tiếp đón, thấy vẻ mặt đối phương tươi cười, liên tục nói chúc mừng.

“Trần lão thái gia, là chuyện tốt.” Tư Đồ không cười tủm tỉm nói. “Thái hoàng thái hậu nghe Đoàn đại nhân ở Thái y viện nói, chứng mù đột xuất của ông là do Đổng Tú chữa trị. Vừa hay, mắt của lão nhân gia cũng không tiện, để Đổng Tú vào cung xem thử. Nếu như có thể chữa khỏi mắt cho Thái hoàng thái hậu, Kim Dược Đường của ông đã lập được công lớn.”

Trần Chấn giật mình.

Lúc trước Đoàn thái y đến đây, cũng có hỏi qua mắt của ông. Lúc ấy ông nói đã khỏi hẳn, sau còn nói tốt vài câu về Tú Xuân, cũng chỉ là vô tình nói. Không ngờ lại rơi vào tai Thái hoàng thái hậu. Cháu gái mình, ngay cả đi Ngụy vương phủ ông cũng lo lắng, huống chi là vào cung chữa trị cho Thái hoàng thái hậu?

Ông còn đang do dự, Tư Đồ Không bên cạnh liên tục thúc giục. Trần Chấn bất đắc dĩ phải cho người đi gọi Tú Xuân.

Mắt của Thái hoàng thái hậu là bị mắc ngân hội chướng, cũng chính là bệnh đục thủy tinh thể, nhưng chỉ ở thời kỳ đầu, vẫn nhìn thấy vật nhưng rất mờ. Việc này Tú Xuân cũng có nghe nói. Sau khi nghe xong, lập tức từ chối.

Lần trước với lần này khác nhau. Lần trước nàng chủ động chữa bệnh cho tiểu quận chúa, là vì nó liên quan đến an nguy của Trần gia. Lần này, nhưng cũng không cần thiết, chẳng những không cần thiết, nếu có thể cũng nhất định phải từ chối. Nàng cũng không cam đoan có thể chữa khỏi cho Thái hoàng thái hậu hay không. Tuy nàng đã gặp qua lão thái thái kia, thoạt nhìn cũng xem như là người quang minh chính đại. Nhưng gần vua như gần cọp, những lời này nàng cũng hiểu.

Nghe nàng từ chối, sắc mặt Tư Đồ Không có hơi thay đổi, nhìn về phía Trần Chấn nói: “Trần lão thái gia, trong cung coi trọng người nhà của ông, cố ý sai ta đến mời, đây là ân sủng lớn. Lão thái gia ông cũng không phải chưa từng vào cung tiếp xúc, những quy củ này, ông hẳn hiểu rõ hơn so với những người khác.”

Trần Chấn rất rõ, Tú Xuân đương nhiên cũng rõ. Những lời này của Tư Đồ Không quả thực không sai. Đừng nói là để người ta tới mời, nếu đổi lại là một đạo thánh chỉ, cho dù Tú Xuân nàng bị chặt đứt hai chân, cũng phải cảm động đến rơi nước mắt. Người ta sẽ nói, nhìn trúng ngươi, đây là ân sủng.

Thấy tổ phụ nhìn mình, trong mắt đầy vẻ lo âu, Tú Xuân hít sâu, nhìn ông khẽ gật đầu, lập tức nhìn sang Từ Đồ Không nói: “Thảo dân hiểu. Nhất định sẽ theo công công vào cung.”

~~~ Hết chương 27 ~~~

Hàng muộn, có người hối tuôi ~~T_T~~

6 bình luận về “[ĐDTH] ღ CHƯƠNG 27 ღ

  1. mới biết nhà bạn luôn , làm nhiều bộ cổ đại hay quá , bộ đại dược thiên hương này rất hay , hồi đó dow convert về đọc mà không hiểu được bao nhiêu , giờ không phải đau khổ nữa rồi ,cố lên bạn nha

    Đã thích bởi 1 người

  2. không cần gặp mặt phải => phải gặp mặt
    sang quý phú => phủ
    quyết sách => quyển
    Phương cô cô => Phượng
    kết thừa gia nghiệp => kế
    công cóc => cốc

    Thích

Để lại lời động viên cho Hội bạn nhé!